Sài Gòn đó với chùm hoa phượng vĩ
Thật lâu rồi mà sao vẫn chưa quên
Để trong em còn mãi những muộn phiền
Ngày tháng cũ, hồn nhiên tà áo trắng
Đời như thể chút nắng chiều bảng lảng
Để khi buồn kỹ niệm cũ trào dâng
Em ngồi đây lặng ngắm ánh trăng tàn
Mà giọt lệ chợt rơi nhòa mi ướt
Áo em bay nét trang đài tha thướt
Của một thời nũng nịu bước bên ai
Mãi giận hờn không để được cầm tay
Cho ai đó dỗ dành ly kem nhỏ
Có những buổi ngẩn ngơ hồn bỏ ngỏ
Thầy giảng bài em có hiểu gì đâu
Để chiều về hai đứa lại đưa nhau
Vào thư viện, anh giảng thêm cho rỏ
Gần mùa thi anh luôn luôn nhắc nhở
- Nè nhỏ ơi ! Ráng học chớ ham chơi
- Lúc vào thi, nhỏ có một mình thôi
- Anh đâu thể làm bài giùm cho nửa
Và hôm nay, xứ người không điểm tựa
Em lạc loài trong vũ trụ bao la
Từng bước đi là vết sướt rát da
Cánh chim nhỏ bay hoài trong giông bão
Anh nơi đâu không cùng em đi dạo
Bên chùm hoa phượng vĩ thắm sân trường
Hàng me gầy đẫm ướt dưới mù sương
Sân trường cũ em bước chân chim sáo ...
ST