Ta lại về tìm em mùa hoa phượng, những chiếc giỏ xe chở kỷ niệm giữa nắng hè. Nắng tháng năm chưa thành bỏng rát, chỉ có ánh nhìn em thiêu đốt giấc mơ ta.
Ta lại về với cổng trường xưa, gốc phượng già mồ côi im lặng nhớ. Nỗi nhớ về em, về ta, về những cơn mưa rào mùa hạ, về tuổi 18 đi qua như một chớp mi dài.
Em còn nhớ câu hát ngày xưa, bài hát mà cô cậu học trò nào cũng thuộc: "Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng; Em chở mùa hè của tôi đi đâu?"... phượng hồng ấy bây giờ nằm yên trong ngăn cặp, giữa bài thơ ta viết vội, giữa bộn bề ký ức, giữa những vì sao giấy màu dang dở ước mơ ta...
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi 18
Thuở chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu.
Mối tình đầu của tôi
Là cơn mưa giăng giăng ngoài cửa lớp
Tà áo ai bay trắng cả giấc mơ
Là bài thơ còn hoài trong vở,
Giữa giờ chơi mang đến lại mang về.
Bài hát ấy bây giờ ta vẫn cứ hát thôi, dù tuổi học trò đã đi qua từ lâu lắm. Ta cũng đã qua thời bão nổi, bây giờ lòng bình yên...
Em đi đâu ru kỷ niệm ngủ quên? Ta về trú trong lòng nỗi nhớ. Ngăn bàn xưa nhớ cóc, xoài, me, mận, ổi... Viên phấn xưa nhớ ngón tay gầy. Ta nhớ hương tóc em thơm đến nồng nàn, chưa một lần dám đưa tay níu...
Mình có gì chung đâu, ngoài một ô cửa sổ? Em vẫn mộng mơ đếm giọt mưa mùa hạ, chiếc lá mùa thu. Ta chỉ thầm thương một bờ vai mùa đông lạnh tái tê, len lén bỏ lại trong ngăn bàn chiếc kẹo gừng cay nồng, ấm áp.
Chẳng thể giữ được tháng năm, bầy ve sầu ồn ào lên tiếng hát. Nó hát cho một mùa chia ly, cho nỗi niềm sĩ tử. Ta trốn vào trang sách, quên mùa hạ, quên em...
Cánh phượng hồng ngẩn ngơ,
Mùa hè đến trường khắc nỗi nhớ trên cây
Và mùa sau biết có còn gặp lại,
Ngày khai trường áo lụa gió thu bay.
Ngày ngắn đi cho nỗi nhớ đầy thêm,ta khắc tên người lên gốc phượng già ngoài ô cửa.Lớp vỏ xù xì giờ vẫn chưa liền sẹo.Thời gian cũng khắc vào lòng ta muôn vết xước, chẳng bao giờ có thể mất đi...
Bài thơ ngày nào giờ đã vẹn nguyên đâu. Ta vẫn là chàng khờ ôm guitar hát trong ngày chia tay lớp. "Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu...". Em có hiểu không, sao nỡ vội quay đi?
Không một dòng lưu bút cho nhau. Ta lặng lẽ nhìn em trong vòng tay bè bạn. Bài thơ dở dang theo ta về trong ngăn cặp. Còn một khoảng trống trong lòng, ta gửi cho mùa hạ, tháng năm...
Ghé lại trường xưa ta khẽ gọi tên em. Cô bé học trò có đôi mắt trong veo nhìn ta ngác ngơ, ngơ ngác... Vẫn mái tóc dài, vẫn tà áo trắng. Chỉ có thời gian là khác. Chỉ có thời gian là đi mãi không về.
Những vòng xe lăn lăn chở mùa hè, chở phượng hồng đi qua ta như một lời từ biệt...
Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại
Nắng ngập đường một vạt tóc nào xa.
ST