" Công Cha như núi Thái Sơn
nghĩa MẸ như nước trong nguồn chảy ra "
Viết những giòng Ân Tình này giữa khi đời mình đã trôi qua quá nửa, có muộn không? Có. Vì bây giờ mới viết ra thành văn. Nhưng không muộn, không bao giờ muộn, vì những lời con muốn nói với CHA, MẸ, luôn tuông chảy trong đầu, trong tim con, như mạch nước ngầm âm ỉ mà hối hả. Không có nỗi bất hạnh nào hơn trong đời người khi phải sống mà thiếu đi tình thương yêu của Cha Mẹ. Con mất Mẹ khi chưa tròn 4 tuổi, hình dung về hình thể Mẹ, với con rất mơ hồ. Con đã vẽ chân dung Mẹ bằng trí tưởng. Những nét vẽ về hình thể rất nhạt, chỉ có trái tim Mẹ con tô màu hồng vĩnh viễn không phai.
Với Cha, con khó mà quên chân dung Người. Cha đã làm hai nhiệm vụ: một người Cha nghiêm khắc + một người Mẹ nhu hiền, nuôi dưỡng con khôn lớn và giáo dục con thành người.
Nguồn Ân Tình cao rộng đó chảy mãi trong máu con, là giòng máu của Cha,của Mẹ, nồng ấm trong con suốt đời.
Khi Mẹ mất- Cha thêm tình của Mẹ
nuôi dưỡng con thuở còn bế vào nôi
Cha nâng con đi tập tễnh vào đời
Cha chỉ cho con thấy chân trời rộng
Cha dạy con vì người mà sống
tất cả vì con - hy vọng một đời
tất cả vì con - Cha khổ một thời
ngày Cha mất -
con đang bị lưu đày biệt xứ
lạy từ biệt Cha,con đã không tròn
hiếu nghĩa cùng Cha,con chưa trả được
nên suốt đời - con mãi buồn đau
con gởi đến Cha khối ân tình sâu nặng
những lời này như một nén hương
tưởng niệm Cha !
MẸ
Trời nghiêng - Đất cũng trở mình
Mẹ đi vào cõi vô hình lặng câm
yêu thương rời khỏi chỗ nằm
chỉ còn tiếng khóc lăn trầm vào tim
thế gian bỗng chốc im lìm
đời con trăn trở suốt miền ấu thơ
vọng buồn điệp khúc ... ầu...ơ...
nghe xao xuyến chảy ngập bờ nhớ thương
Mẹ đi bỏ cuộc vuông tròn
suốt đời con mãi lịm hồn quặn đau
tóc con nay đã bạc màu
năm-mươi-lăm-năm đã qua rồi ,
Mẹ ơi !
Cao Nguyên