Ca khúc: Đời gọi em biết bao lần
Nhạc sĩ: Trịnh Công Sơn
Ca sĩ: Khánh Ly
Đi về đâu hỡi em?
Khi trong lòng không chút nắng...
Tôi đang lẩm nhẩm lại Đời gọi em biết bao lần của Trịnh một rũ khúc cũ lâu lắm rồi không mở. Tựa đề bài hát cũng bỏ quên ở góc cuối cùng của folder Trịnh ca. Chiếc loa thùng đã rỉ xám theo thời gian phai màu. Tôi cũng không nhớ. Những ca khúc buồn và bao điều đã đi qua theo mắt nắng
Chỉ có giọng hát Khánh Ly vẫn thế, nguyên sơ mọi kiếp lá. Trong chất giọng ấy, đôi khi ta tìm lại một chút lãng quên, một chút tị hiềm, một chúc cô độc ở đâu đó. Cũng có lúc lại là một chút bao dung, một chút thanh thản, từ tâm nhẹ nhàng trên môi...
Có người từng bảo rằng con gái nghe nhạc Trịnh nhiều thì bạc mệnh. Tôi cũng không biết nữa, chỉ thấy khi buồn, hay gọi Trịnh là cố nhân. Đó là người luôn bên ta, cho ta một tiếng nói sẻ chia khi xung quanh mịt mù, lặng thinh.
Đó là người gắn với một thời nỗi bão trong tôi, xoa dịu niềm đau khi ta khóc. Ngày ấy, tôi hai mươi, tôi gọi Trịnh là bạn lòng...
Đi về đâu hỡi em?
Khi trong lòng không chút nắng
Giấc mơ đời xa vắng
Bước chân không chờ ai đón
Một đời em mãi lang thang
Lòng lạnh băng giữa đau thương
Tôi rất thích bài hát này bởi mỗi lần mưa về bộn bề phố xá, nghe những ca từ đó lại thấy khát nắng. Có một lần, mưa ọp ẹp trên mái, tôi dang hai tay gọi nắng về. Nhưng chẳng có con nắng nào cả. Mưa im lặng, điên cuồng rối trên những lọn tóc tuơ huơ.
Tự nhiên cất lời theo Khánh Ly, tự nhiên thấy mình đi trên con đường nắng tắt phía sau những chùm hoa loang niên đang xòe. Đi về đâu hỡi em, khi trong lòng không chút nắng. Lổ loang là bao giấc mơ đời xa vắng, không chạm nổi hai từ vẹn nguyên. Lổ loang là những cơn nắng mỏi, tôi cố hình dung ra khuôn mặt của một người nào đó để kí họa mà không thành. Lổ loang là những tháng ngày gió xóa, tôi cũng vắng tôi rồi, Trịnh ơi!
Đi về đâu đây khi nắng người đã héo? Đi về đâu đây khi biết rằng phía cuối con đường này cũng chỉ là một bàn chân của chính mình vọng lại. Không ai chờ, không ai đón, biết đâu mà về, mà vá víu những viên thành mong manh?
Ta để nơi này một chút nỗi nhớ, một chút ngậm ngùi, nơi khác một chút chiêm bao, nơi khác nữa một chút lòng ta khô khốc. Cứ như một người du mục trên cánh đồng hoang vu, nơi đâu cũng là nhà nhưng chẳng có nơi nào để về. Một đời mãi lang thang, lòng lạnh băng giữa đau thương...
Ơ kìa, Khánh Ly đang hát cho ai mà một đôi mắt mọng nước lên như thế? Những nốt nhạc cho người chơi vơi trống rỗng cả một bàn tay.
Em về đâu hỡi em
Hãy lau khô dòng nước mắt
Đời gọi em biết bao lần
Biết về đâu bây giờ khi chiều muộn, nắng lưng chừng đã tắt? Biết về đâu bây giờ khi mưa thiên thu, mưa cười, rấm rứt? Biết về đâu bây giờ khi lời ca hoang, dây đàn đứt, người đã ngủ xuôi chiều cùng trăm năm? Biết về đâu bây giờ?
Ừ thôi, lại ru lòng an yên bằng một câu kinh bình yên. Ai đó sẽ ngoan. Ngày mai mưa tạnh, mặt trời hiền lành. Ừ thôi, lại tự dỗ mình hãy lau khô dòng muộn phiền, dòng đục ngầu, nghe ngoài kia đời gọi về bao niềm nuối tiếc? Đời gọi em biết bao lần. Em có nghe không?
Đời gọi em về giữa yêu thương
Để trả em ngày tháng êm đềmTrả lại nắng trong tim
Trả lại thoáng hương thơm
Đời gọi em về giữa yêu thương, trả lại em tháng ngày gió vá, những êm đềm đã mất, trả lại nắng trong tim như ngày đầu đam mê, thoáng hương thơm, để nỗi đau tự ngọt thành tâm an. Đời gọi em về giữa câu ca, năm ngón tay xòe đón lấy những yên khúc của thênh thang.
Em về đâu hỡi em
Có nghe tình yêu lên tiếng
Hãy chôn vào quên lãng
Nỗi đau hay niềm cay đắng
Đời nhẹ nâng bước chân em
Về lại trong phố thênh thang
Những tháng ngày gió xóa, những cọng cỏ rêu buồn, em hãy để những lãng quên mang đi thật xa, đến một miền đất khác, ta chưa thấy bao giờ. Nơi ấy, người ta gọi là kí ức. Hãy chôn tất cả, những tị niệm, những nỗi đau hay những xót xa trên cánh đồng kí ức ấy em nhé. Đời gọi em biết bao lần. Em có nghe ra điều chi không?
Phía trước em là một bầu trời nắng mới. Và còn biết bao điều còn đợi em chạm vào và nâng niu. Những vệt nắng cũ hắt vào chỉ làm ta mỏi mệt và héo mòn. Những nỗi buồn váng vất kia thức mãi chỉ làm ta thêm nhức nhối và mục ruỗng.
Đời nhẹ nâng bước chân em. Đời gọi em về giữa thênh thang.
Bao buồn xưa sẽ quên
Hãy yêu khi đời mang đến
Một cành hoa giữa tâm hồn
Nếu có một lúc nào đó trong cuộc đời này, ta buồn quá, bước chân dường như đã mỏi sau những lo toan, lòng như mái tóc chẻ khô chẻ khốc, không thể yên vui thì hãy nhớ rằng đời vẫn bao dung gọi tên ta từ muôn kiếp...
Đừng tuyệt vọng, em ơi đừng tuyệt vọng
Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh...
Bạn ơi, tôi là gió... thong dong những tháng ngày ...