" Anh à,
Sài Gòn đã bắt đầu lác đác những cơn mưa chiều. Có một lần, Em vướng phải cơn mưa rào bất chợt trên đường phố, kề cà ghé vào trú mưa dưới một hiên nhà ở bên đuờng, ngắm nhìn đường phố vắng lặng với từng chùm bong bóng nước phập phồng trắng xoá. Nghe hòa lẫn trong tiếng mưa rơi, tiếng nhạc buồn da diết như rung lên những cung tơ lòng trầm lặng
Là vai gầy thêm nữa
Cho ướt môi, mềm da
Chỉ cần giọt mưa sa
Chỉ chờ một cơn mưa
Để không ngờ chi nữa
Đi dưới mưa hồng nghe
Giọt nhẹ vào tim ta
Chỉ một chiều lê thê
Ngồi co mình trên ghế
Nghe mất đi tuổi thơ
Chỉ một chiều bơ vơ
Những cảm xúc trong lời bài hát dạo đầu sao mà chất ngất nỗi lòng bẽ bàng câm nín, giờ chỉ như muốn tuôn trào theo nhịp mưa rơi. Có lẽ cuộc tình của đôi trai gái cũng bắt đầu trong một chiều mưa chăng? Họ yêu nhau một thuở "Adam ngù ngờ, Êva khù khờ" thánh thiện, mộng mơ và lãng đãng hương hoa. Thế mà phải chạnh lòng quên nhau chỉ sau một quãng thời gian thật ngắn ngủi trong dòng năm tháng vô biên của cuộc đời. Còn nỗi buồn nào hơn dẫu vẫn biết tình đời là con nước trôi, dẫu vẫn biết cuộc đời vốn dĩ đầy bất trắc? Lời ca cứ bàng bạc tiếc nuối...Yêu nhau tha thiết, mong được gắn bó dài lâu nhưng đôi uyên ương không sao vượt qua được những trớ trêu của phận người
Nhưng thiên tai chực chờ
Đôi uyên ương vật vờ
Chia nhau xong tội đồ
Đày đọa lâu mới tha
Hạnh phúc và đớn đau. Hội ngộ và ly biệt. Xót xa như một phận đời được định sẵn....
Ngoài trời, gịot mưa rơi xuống như giọt nước mắt biệt ly. Buồn làm sao. Nhưng đấy là cái buồn bã đẹp dịu dàng nhưng không ủy mị của cơn mưa chiều làm cho lòng người thêm đằm thắm và mở ra một cách độ lượng.
Cả triệu người yêu nhau
Còn ai là không thấu
Len giữa u tình sâu
Một vài giọt ơn nhau
Yêu thương mong manh, nhưng hạnh phúc là điều có thật. Cuộc tình dù đẹp đến mấy đi nữa thì cũng đến lúc phải mất nhau. Nếu đôi tình nhân có nên duyên thì cũng đến một lúc phải chia lìa. Không thể nên duyên thì được yêu nhau thêm một ngày cũng đã là quá đỗi hạnh phúc. Hạnh phúc vì đã nhận quá nhiều ở cuộc đời này. Chỉ cầu mong đến lúc nào đó phải mất nhau thì không làm khổ nhau, không làm đau nhau, để còn mãi trân trọng nhau. Trân trọng ngay cả những mảnh vỡ của cuộc đời.
Thế nên cái kết của bài hát đẹp lung linh
Tia sáng Thiên đường cao
Rọi vào ngục tim nhau...
Tháng Tư. Trời đổ giọt mưa rơi…giữa khu phố xưa rất hiền...."
ST