Học hành vất vả cuối cùng cũng được mang cái mác “sinh viên”. Con những tưởng cuộc đời thênh thang ngay trước mắt hoặc chí ít cũng thoát được sự cằn nhằn suốt ngày của mẹ, những tiếng chửi dài trong cơn say của cha, và hơn hết là con đã chứng tỏ phần nào rằng mình không vô dụng như lời mẹ hay mắng.
Gia đình mình không quá khó khăn về vật chất, không hẳn nghèo nàn về tinh thần. Con biết mỗi thành viên đều có một cách biểu hiện tình cảm riêng dù không được bình thường lắm, ấy vậy mà trong tâm thức, con luôn cảm thấy thiếu và khát khao một cái gì đó. Khi đỗ đại học, con lao vào công cuộc tìm kiếm phần còn thiếu đó.
Tìm cái gì nơi Hà thành lấp lánh?
Tiền? – Không. Mẹ luôn cho con thừa tiền. Một đam mê? - Con nào đã có đam mê gì. Tình cảm? - Cũng không hẳn vì ngày nào mẹ chả gọi điện tới nỗi con phát bực. Vậy thì là cái gì? Mấy bạn trẻ như con cũng thật lắm chuyện, cuộc sống đủ đầy mà vẫn thấy thiếu thốn đủ thứ…
Hòa vào dòng chảy ồn ào của chốn thị thành, con dần quên đi cuộc tìm kiếm vô vọng đó. Rồi con học được bao nhiêu cái mới; biết thêm bao nhiêu bạn tài giỏi, tự tin; tận mắt “ố á” khi nhìn thấy mấy anh chị nổi tiếng mà ở quê chỉ được “gặp” trong tivi.
Vui vì bao điều mới lạ, thích thú khi chẳng có cha mẹ ở bên, rồi hí hửng với bao mối quan hệ lằng nhằng khác. Cuộc sống sinh viên năm nhất của con đầy hào hứng, sôi nổi và không có khó khăn gì mấy. Nhưng rồi tới năm hai, sự rạn vỡ dần dần hình thành, nhẹ nhàng nhưng thấm thía mẹ à…
Con chìm trong cơn mê mệt. Giấc mơ đưa con trở lại với những kỷ niệm. Mẹ cho con ăn cháo gà - mừng quá vì trưa nay hình như con ăn mì, bà cho miếng dưa hấu - thèm khát vì lâu rồi con không ăn hoa quả. Tiếp tục mơ, tiếp tục trở về. Ấm áp và yêu thương. Ở đó là gia đình mình, có bà, bố, mẹ, và anh trai.
Điện thoại reo bài "Tonight" inh ỏi. Đau đầu quá, con bừng tỉnh, mở mắt và hoang mang. Không phải là ở nhà. Bốn bức tường lạnh lẽo, không có ai. Mở mắt ra, không một ai. Ra là mơ. Con lại đói, lại buồn rồi ngủ tiếp. Nhưng giấc mơ không quay trở lại.
Khi lũ bạn quay lưng, xa lánh vì nhiều lý do, hiểu lầm và khúc mắc, trên con đường cô độc bước về nhà, con lại nhớ mẹ da diết. Tại sao? Tại sao sau bấy lâu, chỉ khi thực sự buồn con mới nhớ mẹ nhiều thế? Đi trên con đường cảm thấy se lạnh và có hoa sữa ngát hương, con nhớ vòng tay mẹ biết mấy.
Khi thường xuyên đi đôi tông, khoác trên mình bộ quần áo đơn giản, con tưởng như vậy đã là quá tốt so với nhiều đứa bạn khác ở nhà nhưng không phải. Con chợt biết thêm, Hà Nội khác mẹ à.
Người ta thường đánh giá, đối xử nhau qua vẻ ngoài khiến đôi lần con thấy tủi thân. Anh trai động viên con cố gắng, hứa sẽ đi làm kiếm thật nhiều tiền cho con sung sướng. Và những lần như vậy, con lại thấy ấm áp dù con biết lời hứa ấy khá mong manh.
Còn biết bao nhiêu lần nữa, bao nhiêu chuyện nữa. Bấy nhiêu lần đó con lại nhớ mẹ, nhớ nhà. Con muốn lắm cảm giác bình yên vì ở đó con được yêu thương thực sự.
Con đã khóc khi nhận những lời chăm sóc, dặn dò của mẹ những lúc con cảm thấy cô đơn, đã ăn năn vô cùng khi đã nhiều lần trách bố say xỉn, đã vui mừng lắm khi biết anh trai vẫn lặng lẽ, quan tâm con theo cách riêng của anh ấy. Tất cả những điều này vì sao tới tận bây giờ, khi con xa mẹ, xa nhà, khi cảm giác cô đơn vây chiếm, con mới thấy thấm thía?
Và mẹ ơi! Có lẽ con sẽ dừng cái công cuộc tìm kiếm kia thôi. Vì con đã biết mình thiếu gì rồi mẹ ạ. Con thiếu gia đình mình những lời cảm ơn và xin lỗi. Con đã sai khi tới tận bây giờ mới nhận ra tình cảm gia đình quý giá nhường nào. Lúc này đây con thực sự muốn về với mẹ, với gia đình.