Mỗi khi nghe tới câu hát "Mơ... em mơ về con đường nhỏ. Quanh co lối mòn hoa dại nở…" - em lại nhớ ngay ra bức tranh dịu dàng ấy. Ước một khoảnh khắc bất ngờ nào đó, chỉ mình em bên anh, bên anh.
Tháng Tư về rồi anh có biết? Hôm qua đã có thêm một trận mưa rào đầu hạ. Hoa loa kèn cũng đã bắt đầu khoe sắc trắng từ những gánh hàng rong khắp phố. Em đợi mãi tháng Tư để tặng anh bài hát yêu thương này:
Tháng Tư về, gió hát mùa hè, có những chân trời xanh thế?
Mây xa vời, nắng xa vời, con sông sao lững lờ trôi.
Nắng nhẹ nhàng, mây trắng nhẹ nhàng, hát giấc mơ nào xa lắm.
Em mong chờ, mãi mong chờ, bao nhiêu vẫn cứ đợi anh.
Giọng hát Khánh Linh dịu dàng quá đỗi, khoảnh khắc yêu trong ca từ Dương Thụ giản dị và hồn nhiên quá đỗi, em chẳng thể nào không lắng nghe. Em không giỏi cắt nghĩa nhiều điều, nhiều bài hát em thấy thật hay nhưng chẳng thể nói rõ ràng sự hay ấy ra sao.
Chỉ biết rằng muốn lắng nghe, rất muốn. Giống như giữa chúng ta, em đã không hiểu tình yêu bắt đầu từ đâu, chỉ biết rằng muốn được bên anh mãi….
Nắng nhẹ nhàng, mây trắng nhẹ nhàng… anh biết không? Nghe bài hát này em đã vẽ ra cảnh cánh đồng hoa bát ngát, nơi chẳng thấy chân trời, nơi có gió và những áng mây trong vắt, có anh và có em. Hẳn nhiều cô gái cũng đã nghĩ như em. Chỉ có những chàng trai là đôi khi không biết. Các chàng trai thường ít để ý đến những điều bé nhỏ như thế, phải không anh?
Em đợi mãi tháng Tư để hát khúc giao mùa tặng anh. Chỉ giản dị là tình yêu. Một trái tim đang yêu và một trái tim vừa bước qua những hẹn hò đầu tiên hẳn phải có những xúc cảm khác nhau khi cùng nghe một bản tình ca.
Em không biết gọi thành tên cảm xúc của mình. Em đã nói rồi mà, em có giỏi cắt nghĩa nhiều điều đâu. Các cô gái đang được yêu có phải khi nghe ca khúc này, trong các cô giấy nên những háo hức mê say, những tin yêu vào tình yêu và chàng trai của mình với biết bao dự định?
Còn em, em không thế. Ta đã chia tay từ trước những ngày xuân nên không thể cùng nhau đón mùa hè được nữa. Tháng ba, em đã không thể chỉ cho anh màu hoa sưa trắng muốt ra sao. Giờ tháng Tư về rồi đấy - những ngày hè, anh thấy chưa? Nắng nhẹ nhàng và hoa lựu đỏ, ai sẽ chỉ cho anh?
Em nghe bài hát với một niềm tin yêu bé bỏng, em yêu khúc ca nhẹ nhàng này quá.
Mơ… em mơ về con đường nhỏ.
Quanh co lối mòn hoa dại nở, chỉ mình em bên anh bên anh.
Nghe… bâng khuâng mấy nhành hoa lựu đỏ.
Ta chia tay những ngày xuân để hát… một mùa hè mùa hè.
Chắc là anh không biết bức tranh rợp màu vàng hoa dại, có một chàng trai và một cô gái dắt xe đạp đi bên nhau rất đẹp. Có lẽ con trai thì chẳng mấy khi để ý những điều "lặt vặt" như thế này hơn, phải không anh?
Còn em, mỗi khi nghe tới câu hát "Mơ... em mơ về con đường nhỏ. Quanh co lối mòn hoa dại nở…" - lại nhớ ngay ra bức tranh dịu dàng ấy. Ước một khoảnh khắc bất ngờ nào đó, chỉ mình em bên anh, bên anh. Sự tham lam của trái tim yêu chưa hẳn là không tốt. Chắc sẽ không có cô gái nào tranh cãi với em về điều đó.
Tình yêu đôi khi có thể chỉ là một vài khoảnh khắc khi ta nghĩ về nhau trong đời sống, tại những phút giao mùa kỳ diệu của mùa thu, mùa hạ, mùa xuân hay mùa đông. Là khi ta muốn người kia cũng cùng cảm nhận được điều đẹp đẽ mà ta đang cảm thấy.
"Tháng Tư về, gió hát mùa hè" - Em biết cô gái trong bài hát đang mang một trái tim yêu mê say và trong sáng. Nhiều cô gái, chàng trai xung quanh em cũng thế.
ST
Em chẳng thể, và cũng không muốn nói nhiều hơn đâu, chỉ biết rằng rất muốn nghe, muốn nghe, nghe mãi, miên man, miên man hoài. Bài ca đáng yêu đến thế, tháng Tư về rồi, anh có thấy?