Lãng du trong cuộc sống này đôi khi cũng chỉ như một cơn gió thoáng, như một chiếc lá vàng lìa cành trong một sớm mai mùa đông vậy. Mùa thu đi qua rồi mùa đông lại tới. Ta nghe như tiếng thở dài của bộn bề, ta nghe như tiếng thanh âm rớt rơi của mùa qua từng kẽ lá.
Ta tìm gì khi mùa thu qua, mùa đông tới? Trong muôn trùng này, tìm hoài, tìm mãi, liệu ta có tìm ra không? Đến bao giờ ta mới gặp lại, đến bao giờ sẽ trở lại đây?
Tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều nay
Tuổi nào ngồi hát mây bay ngang trời
Quanh ta vẫn chỉ là muôn trùng. Đó là tiếng thở dài. Đó là tiếng gió khẽ lay động trên từng ngọn lá. Đó là tiếng bước chân ta chầm chậm về trong đêm tối. Im lặng của đêm, ta đã lắng nghe. Im lặng của mùa, ta đã lắng nghe.
Còn gì buồn hơn khi ta đang lang thang trên đường, vô tình một chiếc lá cuối thu rớt rơi vào tay mình. Còn gì buồn hơn khi những gì hiện hữu quanh mình đột nhiên biến mất, ta lại hụt hẫng. Những dư âm như một sợi dây kéo dài vô tận, này em có nhớ, còn ta tưởng rằng đã quên?
Để rồi đột nhiên ta lại thấy mình lạc lõng
Tay măng trôi trên vùng tóc dài
Bao nhiêu cơn mê vừa tuổi này
Tuổi nào ngơ ngác tìm tiếng gió heo may
Và ta ơi, những gì đã qua sẽ chẳng bao giờ trở lại. Màu đen của đêm giống như màu tóc em. Như một cơn mê đi qua rồi lơ đãng chạy trốn, và ta, ta có đuổi kịp không khi gió mùa đông tàn tạ, khi nắng mùa đông nhạt nhòa, khi mưa mùa đông hờn giận?
Ta ngơ ngác giữa muôn trùng. Cơn mê không thành sự thật, nhưng ta biết một điều, ta vẫn đang chờ ngóng. Hình dung về mùa, hình dung về ta, hình dung về những gì đã qua như một cơn sóng dữ, tràn bờ, sóng bạc đầu, núi chìm sâu.
Ta vẫn cố đi tìm những tiếng gió heo may của mùa hay ta đang cố đi tìm những kỉ niệm đã qua. Tình yêu tìm thấy trong ta như một giọt nắng thủy tinh vô hình, long lanh rồi dễ vỡ. Bốn mùa thay mãi đời ta. Ta gọi tên em mãi suốt cơn mê này, nhưng dường như ta đang lạc lối, ta tìm em nơi đâu? Để gió mùa đông qua, lạnh lùng và tê tái.
Đầu sân hoa tím cũng sầu đông, còn ta dường như trong lòng ta đã nguội lạnh.
Tuổi nào vừa thoáng buồn áo gầy vai
Tuổi nào ghi dấu chân chim qua trời
Xin cho tay em còn muốt dài
Xin cho cô đơn vào tuổi này
Tuổi nào lang thang thành phố tóc mây cài
Ta đi lang thang vô định trong cuộc sống này. Có bao giờ ta còn gặp lại em? Đời gọi ta biết bao lần, còn ta nhìn những mùa thu đi qua tầm mắt, ta lại thấy buồn và vô vọng. Ta cố níu tay nghìn trùng, cố vùng mình qua từng cơn mê, từng cơn mê dài đến thật nhanh và ra đi thật muộn.
Ta có còn hồn nhiên, có còn cảm nhận được sự đê mê của từng cơn gió thổi bùng lên làm tóc rối, có đủ nhìn thấy những làn tóc dài tung bay trong gió, để mây làm chiếc kẹp tóc xinh tươi của bầu trời, để cơn gió mùa thu kia sẽ chắp cánh thành cơn gió của bầu trời rộng lớn trải dài suốt cuộc đời ta? Còn ta, ta hồn nhiên đến bao giờ?
Em xin tuổi nào
Còn tuổi nào cho nhau
Trời xanh trong mắt em sâu
Mây xuống vây quanh giọt sầu
Em xin tuổi nào
Còn tuổi trời hư vô
Bàn tay che dấu lệ nhòa
Còn tuổi nào cho nhau? Còn tuổi nào cho nhau? Còn có hay không khi ta vẫn nhớ hoài đôi mắt của em. Còn có hay không khi trong mắt em ta nhìn thấy có cả bầu trời xanh mênh mang trong đó, mênh mang như ta về em, mênh mang như biển và sóng. Để rồi một ngày mây ghé thăm ta, kéo những giọt sầu của ta đi mất.
Ta sẽ còn gì đây khi nỗi buồn và nỗi nhớ là thứ duy nhất hiện hữu quanh ta rồi cũng bỏ ta đi nốt. Ta sẽ còn gì đây khi trời cao cũng hư vô, bàn tay cố níu với nghìn trùng. Ta như ngã giữa tim người, không hình hài, không dấu vết. Hình ảnh em ngỡ đã xa xăm nhưng em bỗng lại về. Ta tìm thấy ta giữa đường phố kia.
Phai nhạt.
Để rồi ta lại im lặng thở dài "Ôi buồn!". Tiếng thở dài của ta lạc giữa không trung rồi tan biến.
Tuổi nào ngồi khóc tình đã nghìn thu
Tuổi nào mơ kết mây trong sương mù
Còn tuổi nào cho ta và cho em nữa đây khi thời gian cứ qua đi, mùa thu cứ qua đi, nhìn những mùa thu đi mà đôi mắt ta chùng xuống. Thu buồn hay ta buồn? Ta không biết nữa. Ta vẫn sẽ đi mãi, đi mãi trong cuộc sống này đến khi nào kiệt sức. Ước mơ trong đời rồi có thành hiện thực? Trong sương mù, ta sẽ kết từng đám mây tinh khiết, cho em và cho ta.
Ta có làm được không? Khi quanh ta, tất cả đều như xa rời. Mặc cho ta có cố hết sức, mặc cho thanh âm vụn nát và rụng rơi hết quanh mình, mặc cho từng giọt sương thu hết mênh mông, ta vẫn cố bước đi, cố bước đi cho bình minh lên sớm.
Xin chân em qua từng phiến ngà
Xin mây se thêm màu áo lụa
Tuổi nào thôi hết từng tháng năm mong chờ
Tưởng rằng đã quên cuộc tình sẽ yên, nhưng duờng như càng cố quên thì ta lại càng nhớ. Nỗi nhớ đong đầy trên đôi bàn tay. Em còn nhớ hay em đã quên? Còn ta chỉ mong em bình yên. Ta chỉ mong những gì đẹp nhất của cuộc đời này sẽ đến với em.
Còn tuổi nào cho ta ?
Còn tuổi nào cho em ?