“Tôi buồn đứng trông hoa cười
Hoa nào duyên không lả lơi…?”
Con người có nhiều loại người (tốt, xấu), nhiều dáng người (cao, thấp, mập, gầy), nhiều tính người (hiền, dữ), nhiều phận người (sướng, khổ, may mắn, bất hạnh),… Và hoa cũng có nhiều loại hoa, với hương sắc khác nhau. Phận người đa dạng, thì đời hoa cũng vậy, có loại “sống mãi” (hoa bất tử), có loại sớm nở chiều tàn (hoa phù dung),…
Mùa Xuân là mùa “trăm hoa đua nở.” Nhạc sĩ Anh Bằng đã viết ca khúc “Những Kiếp Hoa Xuân,” và ông “mượn” những cánh hoa để nói về những phận người thường có gì đó đượm buồn, có lẽ vì vậy mà ông viết ca khúc này ở âm thể Thứ, có thể đệm đàn bằng điệu Tango. Giai điệu buồn mà lạ, sâu lắng.
Ông đặt mình vào vị trí của một người đang đứng giữa mùa Xuân: “Tôi buồn đứng trông hoa cười, hoa nào duyên không lả lơi, không thẹn thùng trước gió xuân tươi, không đậm đà giữa nắng xuân vui, không say mộng đời?” Vâng, chắc hẳn hoa nào cũng thế. Cũng vậy, người con gái nào cũng đầy nữ tính, cũng hãnh diện về “nét riêng” của mình. Nàng Kiều có nét của nàng Kiều, bà Trưng có nét của bà Trưng, bà Triệu có nét của bà Triệu, Thị Nở có nét của Thị Nở, chẳng ai giống ai, và “nét riêng” ấy không thể lẫn lộn với ai được.
Nhưng ông nói rất lạ: “Phương trời cố hương xa vời, Xuân về cho hoa tả tơi.” Xuân về mà hoa tả tơi ư? Sao lại khốn khổ thế nhỉ? Đúng thôi, lý do là thế này: “Hoa lạnh lùng sống với đơn côi, chôn cuộc đời khép kín đôi môi,” và vì vậy mà “hoa chẳng còn tươi.” Hoa không còn tươi là hoa héo úa, hoa tàn tạ, vậy là hoa tả tơi rồi!
Đóa hoa đó không là thực vật mà là một con người, một cô gái đang độ xuân thì: “Anh ơi, em là hoa hoa biết nói, giữa tuổi xuân thắm tươi, vẫn không yêu kiếp người.” Một cô gái trẻ mà lại thiếu sức sống, đầy chán nản, không thấy yêu đời. Lý do cũng đơn giản thôi: “Anh đi trong ngày Xuân hay bóng tối, hồn em như chới với, mắt em như lệ rơi.” Ngày Xuân mà không được ở gần người yêu, buồn lắm thôi! Không biết chàng người yêu giờ ra sao, còn cô nàng cảm thấy chới với và chỉ chực khóc. Tội nghiệp cô nàng!
Mùa Xuân về, ngày Tết đến, nhưng cô gái chưa thấy mùa Xuân, chưa cảm nhận được Tết. Cô gái thổ lộ: “Xin mượn tiếng ca u hoài, cung đàn yêu thương người ơi!” Tiếng ca dù buồn nhưng là cung đàn yêu thương tha thiết của người con gái xuân thì đang yêu, khao khát cháy bỏng. Chính cung thương điệu sầu đó là dấu ấn tình yêu của cô nàng và anh chàng trong thời chiến: “Ghi tình sầu đất nước chia đôi, ghi tình đời những cánh hoa rơi, ghi cả tình tôi.” Cô gái yêu thật, thương thật, và nhớ thật. Cái tương tư có mà như không, vô hình mà như hữu hình, thực tế mà như ảo tưởng. Lạ thật!
Ước gì đừng ai phải cách xa khi tình yêu đã lên ngôi thực sự!
oOo
LYRICS
"Tôi buồn đứng trông hoa cười
Hoa nào duyên không lả lơi
Không thẹn thùng trước gió xuân tươi
Không đậm đà giữa nắng xuân vui
Không say mộng đời
Phương trời cố hương xa vời
Xuân về cho hoa tả tơi
Hoa lạnh lùng sống với đơn côi
Chôn cuộc đời khép kín đôi môi
Hoa chẳng còn tươi
Anh ơi em là hoa hoa biết nói
Giữa tuổi xuân thắm tươi
Vẫn không yêu kiếp người
Anh đi trong ngày xuân hay bóng tối
Hồn em như chới với mắt em như lệ rơi
Tôi buồn đứng trông hoa cười
Hoa nào duyên không lả lơi
Không thẹn thùng trước gió xuân tươi
Không đậm đà giữa nắng xuân vui
Không say mộng đời
Phương trời cố hương xa vời
Xuân về cho hoa tả tơi
Hoa lạnh lùng sống với đơn côi
Chôn cuộc đời khép kín đôi môi
Hoa chẳng còn tươi
Anh ơi em là hoa hoa biết nói
Giữa tuổi xuân thắm tươi
Vẫn không yêu kiếp người
Anh đi trong ngày xuân hay bóng tối
Hồn em như chới với
Mắt em như lệ rơi
Xin mượn tiếng ca u hoài
Cung đàn yêu thương người ơi
Ghi tình sầu đất nước chia đôi
Ghi tình đời những cánh hoa rơi
Ghi cả tình tôi "