Hết một đời người mới ngẫm ra mỗi kiếp người thật quá nhỏ nhoi, mới thấy thời gian trôi qua nhanh như một cơn gió vô hình. Phù du, cát bụi, sương khói cuối cùng rồi cũng ngủ vùi bình yên trong một đêm tĩnh lặng.
Đường trần cũng chỉ là những chuỗi ngày dài rong ruổi. Và rồi CÁT BỤI sẽ lại trở về với CÁT BỤI. Chỉ có cát bụi là vĩnh hằng, còn cuộc đời cứ mãi phôi pha. Một ngày nào đó, sẽ thấy lòng mình nhẹ tênh như một cơn gió thổi bụi cát xa bay…